Xe lửa đi Montauk trên bến B

 

Ý tưởng ngẫu hứng cho
lễ Valentine, 2004.

 

Hôm nay là 1 ngày lễ được
các công ty in thiệp...

 

Chúng tôi gọi lần chót...

 

...bịa ra để làm cho
người ta chán đời.

 

Hôm nay mình bỏ không đi làm.

 

Đón xe lửa đi Montauk.

 

Hành khách đi Montauk
xin lên xe lửa ở đường ray B

 

Không hiểu tại sao.

 

Mình đâu phải người bồng bột...

 

Có lẽ sáng nay mình không
vui hay sao đó.

 

Còn phải sửa xe nữa.

 

Xin chào. Cindy?

 

Joel đây. Joel!

 

Hôm nay tôi không được khoẻ lắm.

 

Không. Chắc là vì ngộ độc gì đó.

 

Bãi biển này lạnh cóng!

 

Montauk vào tháng 2.
Hay lắm, Joel.

 

Sao có 1 trang bị xé ?

 

Không hề nhớ có làm việc ấy.

 

Hình như đây là lần ghi nhật
ký đầu tiên trong 2 năm.

 

Sao người ta hay nhắc đến
cát thế nhỉ?

 

Chỉ là những hòn đá nhỏ li ti.

 

Giá mà mình có thể gặp
1 người nào đó mới...

 

Mà cơ may để có việc đó
có lẽ cũng không mấy nhiều...

 

chỉ vì mình không thể nhìn
vào mắt 1 phụ nữ mới quen.

 

Có khi mình nên
trở về lại với Naomi.

 

Cô ấy dễ thương...
Như thế cũng tốt.

 

Naomi yêu mình.

 

Tại sao mình cứ yêu những
người phụ nữ mình gặp...

 

mà không thèm để ý đến mình
chút nào?

 

-Xin chào!
-Xin lỗi?

 

-Tôi vừa chào anh đấy.
-Xin chào! chào!

 

Tôi lại ngồi gần hơn được không?

 

Anh đi tận đâu?

 

Trung tâm Rockville.

 

Thật à? Tôi cũng vậy!

 

Sao may quá vậy?

 

Tôi có biết anh không?

 

Anh có bao giờ mua sách ở
Barnes & Noble không đấy ?

 

-Có. Tôi...
-Đúng rồi!

 

-Sao?
-Vậy tôi đã gặp anh rồi!

 

Tôi đã làm việc ở đó cũng...
cũng được 5 năm rồi đấy.

 

-Lẽ ra tôi phải nhớ cô chứ.
-Chúa ơi, 5 năm rồi sao?

 

Cũng có thể là mái tóc.

 

-Mái tóc thì sao?
-Cũng làm cho thay đổi nhiều.

 

Màu tóc. Có khi vì vậy mà
anh không nhìn ra tôi.

 

-Màu này gọi là 'Cố đô xanh'
-À, ừ.

 

-Tên nghe kêu nhỉ?
-Tôi thích lắm.

 

Vâng.

 

Công ty này làm ra 1 loạt màu
tóc với tên cũng kêu y vậy.

 

Đỏ là 'Báo động đỏ', 'Cơn sốt
màu Vàng', 'Cách mạng xanh'.

 

Nghĩ ra những cái tên đó
cũng đủ mệt.

 

Liệu có ai làm việc như vậy...
chỉ nghĩ ra những cái tên mà thôi?

 

Có thể có bao nhiêu màu tóc?
Chừng 50 là cùng.

 

Hẳn có người làm việc đó chứ

 

'Chất độc màu da cam'
tôi nghĩ ra tên đó.

 

Bản thân tôi là màu
kem nhuộm tóc đấy.

 

Tôi nghi lắm.

 

Anh có biết gì về tôi đâu, nên...

 

...anh không biết. Phải không?

 

Xin lỗi. Tôi...tôi chỉ có ý tốt thôi.

 

Ừ, tôi hiểu mà.

 

-Này, tên tôi là Clementine.
-Còn tôi là Joel.

 

-Xin chào, Joel.
-Xin chào.

 

Đừng lấy tên tôi mà đùa đó à.

 

Chắc chắn anh không làm vậy.
Anh đang cố lịch sự mà.

 

Tôi không biết đùa về tên
cô làm sao cả.

 

Huckleberry Hound.

 

Tôi không hiểu.

 

-Huckleberry Hound ?
-Anh sao vậy? Điên à?

 

Nhiều người cũng nói vậy.

 

Ôi em yêu kiều, ôi em yêu kiều,
Nàng yêu dấu hỡi Clementine

 

Em đã khuất núi,
Em đã qua đời.

 

Buồn quá em này, Clementine.

 

Không nhớ à?

 

Xin lỗi...tôi... cái tên xinh thật.
Tôi nói thật.

 

Nó... nó có nghĩa là 'vị tha'

 

Phải không? 'Clemency'?

 

Mặc dù không hợp với tôi tí nào.

 

Tôi là 1 đứa thù vặt, nhỏ mọn.
Thật mà.

 

Thế à? Tôi...nhìn cô
thì không nghĩ thế.

 

-Sao lại không nghĩ vậy về tôi?
-Tôi không biết.

 

Tôi chỉ...

 

Không biết nữa. Tôi chỉ...

 

Trông cô cũng dễ thương...nên...

 

Bây giờ đến phiên tôi
dễ thương nữa?

 

Chúa ơi. Anh không biết tính từ
nào khác sao?

 

Tôi không 'dễ thương' đâu!

 

Tôi không cần 'dễ thương', và cũng
không cần ai 'dễ thương' với tôi cả.

 

Cũng được.

 

Joel?

 

Anh là Joel, đúng không?

 

Vâng.

 

Xin lỗi vì đã la lối hồi nãy...

 

Hôm nay tôi làm sao ấy.

 

Phải xấu hổ mà thú nhận rằng...

 

Tôi thích vì anh đang dễ thương
ngay lúc này.

 

Thật ra tôi làm sao biết trước
là mình sẽ thích gì ?

 

Nhưng ngay lúc này...

 

Tôi rất vui vì anh như thế.

 

Tôi có nhiều việc mà tôi phải...
Lẽ ra tôi...

 

-À...tôi xin lỗi,
-Tôi đang viết đây...và...

 

-Không...tôi chỉ...
-Được mà. Không sao.

 

-Tôi chỉ phải...đây là...
-Đồng ý.

 

-Ui!
-Tư lo đi nhé!

 

Chúa ơi!

 

Chào! Tôi có thể cho cô
quá giang nếu cô cần.

 

Trời lanh lắm.

 

-Ừ, đồng ý. Ừ.
-Đồng ý nhé?

 

Trời đóng băng!

 

-Anh không phải người chuyên
đi rình mò đấy chứ?
-Tôi không đi theo ai cả.

 

Cô là làm quen với tôi kia mà.
Nhớ không?

 

Đó là mẹo xưa nhất trong
bửu bối mấy tay rình gái.

 

Thế à? Có sách đó nữa?

 

-Có đấy.
-Ok.

 

Vậy tôi phải đọc mới được.

 

Xin lỗi vì đã cư xử như bà khùng.
Thường tôi đâu như vậy.

 

Không sao. Tôi cũng đâu nghĩ
là cô khùng.

 

Anh muốn uống gì không?

 

Tôi có rất nhiều rượu trên nhà
và có thể pha...

 

Thôi, bỏ đi.

 

-Xin lỗi, tôi ngượng quá.
-Không, không, đâu có gì.

 

Chào anh nhé Joel.

 

Hai ly 'Cố đô Xanh'

 

Cảm ơn.

 

Cạn ly đi bạn.

 

Như thế thì phần tán tỉnh sẽ dễ
dàng hơn nhiều.

 

Tôi đùa đấy mà!

 

Thôi đi.

 

Anh ít nói nhỉ?

 

Tôi xin lỗi...

 

Chỉ tại...đời tôi cũng không
vui chi cho mấy.

 

Sáng đi làm, tối về...

 

Cũng không biết phải nói gì nữa.

 

Cô nên đọc nhật ký của tôi cho biết.

 

Nó ...đúng là...trống rỗng.

 

Thế à? Rồi điều đó có làm anh
buồn hay băn khoăn không ?

 

Tôi thì lúc nào cũng lo...
khi nghĩ rằng

 

mình không sống đời mình
1 cách đầy đủ.

 

không tận dụng hết mọi khả năng

 

và tôi phải chắc chắn là không
hoài phí 1 giây nào

 

của quỹ thời gian ít ỏi mà tôi có.

 

-Tôi cũng có nghĩ thế.
-Thế à?

 

Anh dễ thương thật.

 

Chúa ơi, tôi cũng phải ngừng
đừng nói như vậy nữa chứ.

 

Tôi sẽ lấy anh đấy.

 

Tôi biết mà.

 

À...cũng được.

 

Joel, hôm nào anh ra hồ
Charles với em đi, cho biết.

 

Mùa này nó đóng băng.

 

-Nghe ớn quá vậy?
-Chính xác.

 

Em sẽ chuẩn bị thức ăn cắm trại...

 

Một chuyến trại đêm.
Cắm trại bạn đêm thì khác.

 

Và...ta có thể...

 

Cũng được.

 

Nhưng tôi phải...đi...ngay bây giờ.

 

Anh phải ở lại chứ.

 

Không, thật tình...tôi...

 

Sáng mai tôi phải thức rất sớm.

 

Anh gọi điện cho em nhé?

 

Anh gọi em nhé? Em muốn vậy.

 

Ừ.

 

Khi nào gọi nhớ chúc em 1
ngày Valentine vui vẻ đó!

 

Như vậy sẽ rất dễ thương.

 

Sao bây giờ anh mới gọi?

 

Anh mới về mà.

 

Ừm. Anh nhớ em không?

 

Ừ. Lạ thật...nhưng đúng là có đấy.

 

Anh nói 'Có'. Như vậy coi
như 2 đứa mình đã làm lễ cưới.

 

Chắc là vậy.

 

Tối mai nhé?
Tuần trăng mật trên băng?

 

Mùa này lớp băng dầy lắm anh ạ.

 

Trời ơi, anh không biết đâu.

 

Theo em, theo em đi.

 

Nào, ra đây, ra đây.

 

Ôi, đẹp quá!

 

Phải không nào?

 

Đừng đi xa quá nhé.

 

-Em không sao chứ?
-Ui da! Chán quá!

 

Ối, bàn toạ của em!

 

-Để anh quay trở lại.
-Ra đây! Ra đây!

 

Rủi băng vỡ rồi sao?

 

-'Rủi' nữa à? Anh vẫn còn sợ?
-Hả?

 

Ra đây đi mà.

 

Ra đây!

 

Trơn quá, trơn trợt vô cùng.

 

-Hay quá nhỉ.
-Để em chỉ anh cái này.

 

Em làm gì vậy?

 

Lại đây.

 

Hình như anh có nghe...
tiếng băng nứt.

 

Nó sẽ không nứt, hay vỡ hay...

 

Lớp băng rất dầy.

 

Chỉ cho em những chòm
mà sao anh biết đi.

 

Anh đâu có biết...chòm sao nào.

 

Thì chỉ chòm sao nào anh biết thôi.

 

Ok.

 

Ok.

 

À, Osidius kìa.

 

Ở đâu?

 

Kia kìa, thấy chưa?

 

1 cái vòng và 1 chữ thập.

 

Osidius vì vua Kênh kiệu.

 

-Anh xạo, phải không?
-Đâu có.

 

Osidius ngay kia kìa.
Cái vòng và chữ thập.

 

Quỷ sứ!

 

Clementine.

 

Ò ó o! Sáng rồi!

 

-Chào anh.
-Ừ.

 

Xin lỗi đã đánh thức em
nhưng đến nơi rồi đó.

 

Em đến nhà anh được không?

 

...để ngủ?

 

Em mệt quá.

 

Ừ, được chứ.

 

-Để em lấy bàn chải đánh răng.
-Ừ, được.

 

Gì đấy?

 

-Anh cần chi đó?
-Ý anh nói sao?

 

Anh cần tôi giúp gì không?

 

Không.

 

Anh làm gì ở đây?

 

Tôi không hiểu anh đang hỏi gì.

 

Cảm ơn.

 

ÁNH NẮNG VĨNH CỬU

 

-Tìm số nhà 159
-Số gì lạ vậy?

 

Tôi cũng không biết ở đâu nữa.

 

Chúa ơi, ít ra họ cũng rọi sáng số
nhà, hay ít nhất cũng để số nhà ở...

 

-Anh ta đó phải không?
-Hình như vậy.

 

Ừ, anh ta đó. Khoan, đúng rồi.

 

-Chào Joel.
-Frank.

 

Chán quá.

 

Thật tình. Chỉ có bà già tôi là gởi
thiệp Valentine duy cho tôi thôi.

 

Thảm hại quá phải không?

 

Anh bạn rất may là có Clementine.

 

Cô ấy thật xinh và dễ thương.

 

Có định làm gì nhân ngày lễ
tình yêu với cô ấy không?

 

Không.

 

Chỉ còn 1 ngày nữa thôi.
Nhớ đặt chỗ trước nếu tính đi đâu.

 

Không được ra quán Mickey D đó.

 

Ngày lễ Tình yêu mà!

 

Muốn ăn thêm khoai tây không?

 

Bây giờ tôi...phải đi ngủ, Frank.

 

Mới 8g30 mà.

 

Patrick, thôi đi.

 

Thôi được rồi.

 

Bắt đầu làm việc đi.

 

Shh, shh, shh. Nào, nào.

 

Khẽ chứ!

 

Joel. Sao thế?

 

À, chào Frank.

 

Chỉ có mẹ tôi là gởi thiệp
Valentine cho tôi thôi.

 

Thảm hại quá hả?

 

Joel...cậu may là còn Clementine

 

Này...có lên kế hoạch ngày
Valentine với cô ấy chưa?

 

Chưa.

 

Chỉ còn 1 ngày nữa thôi.

 

Phải đặt chỗ hay gì đó đi chứ.

 

Đừng ra quán Mickey
ngồi thì chán chết.

 

Thôi mà!

 

Phải rồi, Chỉ còn 3 ngày nữa
đến Lễ Valentine rồi.

 

Phải giải quyết cho xong chứ.

 

Tôi sẵn sàng làm điều đó...

 

Tôi gọi cô ấy và cô ấy đổi
số điện thoại mất tiêu.

 

Nên tôi đến cửa hàng Antic Attic,
để mua cho cô ấy 1 món quà.

 

Tôi định trên đường đi làm
ghé cô ấy tặng quà sớm...và...

 

Thật không thể tin được...

 

Cô ấy đang ngồi chơi với...

 

1 anh chàng...trông trẻ măng

 

và nhìn tôi như thể không hề
biết tôi là ai.

 

Xin lỗi?

 

Thưa anh cần chi ạ?

 

Clem-ato.

 

Patrick! Bé cưng!

 

-Đến đây làm gì thế?
-Đến gây 1 sự bất ngờ.

 

Xin vui lòng cho biết
anh cần gì nhé.

 

Trông vui quá nhỉ?

 

Xin chào.

 

Khoẻ không?

 

Cũng khoẻ, hơi chán chán.
Khá là mệt.

 

Tại sao?

 

Sao cô ấy lại làm thế với tôi?

 

Có ai muốn đi đâu không?

 

Chúa ơi, Rob, bỏ đi!

 

Chúa ơi. Cô ấy định trừng phạt tôi.

 

-Biết rồi, cưng à.
-Vì mình trung thực?

 

Kinh khủng quá.
Tôi phải đến nhà cô ấy.

 

Không! Đừng!
Đừng đến đó, đừng đến đó!

 

Bỏ đi, chuyện này quá là...

 

-Phải rồi.
-Ừ.

 

Mình cũng không nên tỏ ra cần.

 

Joel, sao không xem điều này như
1 dấu hiệu...chấm dứt đi cho rồi, ok?

 

Được không?

 

Thôi được rồi, Joel.
Nghe này, nói thật.

 

-Rob.!
-Sự tình là thế này.

 

Đừng làm vậy! ! Rob, anh làm
gì vậy? Đừng, đừng!

 

Chứ làm sao bây giờ, Carrie?
Có ý kiến nào hay không, nói đi.

 

Anh lại bắt đầu nhúng tay vào à?
Đây đâu phải việc chúng mình.

 

Đồng ý, không phải việc
chúng mình mà là việc
của Joel, 1 người đã lớn, ok?

 

Không phải con của má Carrie.

 

-Em làm gì vậy?
-Quần áo anh đó!

 

Tuyệt vời!
Hay quá còn gì.

 

Ok.

 

Kính gởi ông Bà Eakin.

 

Clementine Kruczynsky đã xoá
Joel Barish khỏi trí nhớ của mình

 

-Cái gì thế?
-Không biết nữa.

 

1 công ty ...làm điều gì đó.

 

Xin chào! Công ty Lacuna.

 

Không, tôi rất tiếc.
Chương trình khuyến mãi
đã chấm dứt sau Lễ đầu năm.

 

Vâng, được. Chúng tôi có thể sắp
hen lúc...

 

Còn ngày 5?

 

Đó là ngày thứ tư. Vâng, hay quá.
Đánh vần giúp tôi nhé.

 

Vâng, và chúng tôi sẽ cần
1 số điện thoại để gọi
trong giờ hành chánh.

 

Tuyệt vời. Chúc 1 ngày
tốt lành và hẹn gặp lại.

 

Anh cần chi?

 

-Tôi là Joel Barish.
-Xin lỗi?

 

Tôi là Joel. Barish.
Tôi có hen với bác sĩ...

 

Mierzwiak.

 

-Xin anh vui lòng điền vào.
-Tôi chỉ cần gặp ông ấy thôi.

 

-Anh vẫn phải điền mẫu như thường.
-Thế à?

 

Cảm ơn.

 

Tôi không có bút.

 

Có bút ở đó a.

 

Xin chào. Công ty Lacuna.

 

Vâng, chương trình đó...thưa hết
rồi ạ. Từ sau ngày đầu năm.

 

Anh Barish?

 

Hôm nay anh thế nào?

 

Không khoẻ lắm!

 

-Hù!
-Chúa ơi! Stan!

 

-Xin lỗi...xin lỗi. Tôi...
-Tôi đang làm việc!

 

Xin lỗi. Rất tiếc.

 

-Đây, thưa Bác sĩ.
-Cảm ơn.

 

Lẽ ra anh không được thấy cái này.

 

Tôi xin lỗi.

 

Đây là chuyện đùa dai,
phải không? Lại là Clem...

 

-Thật tình thì không.
-Không đâu.

 

Làm gì có những việc như thế này?

 

Hồ sơ của chúng tôi là tuyệt
mật, anh Barish,

 

nên tôi sẽ không thể đưa
bằng chứng...

 

Chỉ cần nói rằng cô...cô đã
không hạnh phúc...

 

và đã muốn quên đi.

 

Chúng tôi cung cấp khả năng đó.

 

''Cô Kruczynski không hạnh phúc
và đã muốn quên đi

 

''Chúng tôi cung cấp khả năng đó..''

 

Cái quái gì vậy?

 

Người dễ thương nhất cô ấy
từng đi chơi chung.

 

Mẹ kiếp!

 

Chúa ơi, Rob! thôi đi!

 

Không sao, xong rồi.

 

Carrie, anh đang làm
1 cái nhà cho chim đến ở.

 

Biết nói sao đây, Joel? Em biết
Clementine mà. Nó như vậy đó.

 

Nó rất bồng bột.

 

Nó đã quyết định xoá em
như quên 1 con chim sáo.

 

1 con chim sáo.

 

Tai sao? Tai sao? Tai sao?
Tại sao em làm vậy?

 

Khoan, chờ chút, khoan!

 

Xin lỗi, Bác sĩ . Anh ta cứ
xông vào vậy đó.

 

Tôi muốn làm điều đó.

 

Tôi có bảo anh ấy thời gian
trước Valentine là lúc rất bận rộn.

 

-À... khi..không sao, Mary.
-Nhưng có nhiều người đang chờ.

 

Ông Barish, xin mời ông...
bước vào trong.

 

Mary, phiền cô lo giúp bà Woo
nhé. Xin chào bà Woo.

 

Vâng, được ạ.

 

Bây giờ...

 

điều đầu tiên chúng tôi cần
anh làm, anh Barish...

 

là trở về nhà...

 

và gom tất cả những gì anh
còn giữ liên quan ít nhiều
đến Clementine.

 

Bất cứ thứ gì.

 

Và chúng tôi sẽ dùng
những thứ đó để tạo

 

1 bản đồ về Clementine
trong não anh.

 

Đồng ý?

 

Chúng tôi sẽ cần...hình ảnh,
quần áo, quà tặng...

 

sách vở cô ấy có thể đã mua tặng
Đĩa CD 2 người đã cùng mua...

 

các bút tích trong nhật ký...

 

chúng tôi muốn vét sạch nhà anh...

 

cuộc đời anh, không để lại
dấu vết gì của Clementine cả.

 

và sau khi đã hoàn tất việc
lập bản đồ,

 

các kỹ thuật viên sẽ thực hiện
việc xoá sổ đó ở nhà anh tối nay.

 

Như vậy, khi anh thức dậy
sáng sớm mai

 

Anh sẽ thấy mình nằm trên giường
như thể không có gì xảy ra...

 

vơi 1 cuộc đời mới đang chờ đợi.

 

Tình lại đi bạn!

 

Không, xin lỗi, thưa bà Sobel.

 

Không thể làm việc ấy 3 lần
trong 1 tháng.

 

Chính sách của chúng tôi
không phải thế...

 

Hôm nay khoẻ chứ, anh Barish?

 

Vâng, tôi đây.

 

Tôi biết là khẩn cấp...
và chúng tôi sẽ cố hết sức...

 

Hay là ngày 1 tháng 3...

 

Có khi anh nên nói với bác sĩ...
và bác sĩ...

 

Thôi, ta sẽ định 1 ngày hẹn.
Tuần này anh định đến ngày nào?

 

-Anh Barish.
-Bác sĩ rất bận chiều nay và...

 

Có khi ngày mai sẽ tiện hơn.
Khoảng 12g 15, được không?

 

Tháng 2 là 1 tháng bận rộn
vì ngày Lễ Valentine...

 

Đây là Stan Fink,

 

1 trong những kỹ thuật viên có
kinh nghiệm nhất...

 

Anh ấy sẽ lo việc của anh
đêm nay.

 

Rất vui được biết anh, anh Barish.

 

Tên tôi là Joel Barish,

 

và tôi đến để xoá ký ức
về Clementine Kruczynski.

 

Tốt lắm. Bây giờ xin anh
hãy nói về...Clementine.

 

Lúc ấy tôi đang...

 

sống với 1 phụ nữ khác, Naomi...

 

...cách đây vài năm.

 

và bạn tôi là Rob...và Carrie đã mời
bọn tôi đi cắm trại ở bãi biển...

 

Tôi không hề thích những dịp này.

 

Naomi đã không thể đi...
nhưng tôi đã đi...

 

và tôi đã...đã gặp Clementine.

 

Xin lỗi.

 

Hãy bắt đầu với những
ký ức mới đây nhất...

 

và ta sẽ đi ngược lại, đại khái vậy.

 

Có 1 cốt lõi cảm xúc ...

 

trong mỗi ký ức...

 

và khi ta xoá cốt lõi đó, nó sẽ
bắt đầu phân huỷ những thứ khác.

 

Và khi sáng mai...anh thức dậy...

 

những ký ức đã chỉ định
sẽ biến mất...

 

như thể 1 giấc mợ khi ta thức giấc.

 

Có nguy cợ tổn hại não nào không?

 

Về mặt kỹ thuật...

 

thì quy trình này chính là
gây hại cho não...

 

nhưng cũng cùng mức độ với
1 đêm nhậu nhẹt

 

Không có gì đáng bận tâm.

 

Thoải mái chứ?

 

Điều ta đang làm ở đây là
tạo ra 1 bản đồ trong não anh.

 

Ta bắt đầu nhé.

 

Nếu muốn hoàn tất công việc
này đêm nay,

 

thì còn nhiều việc
phải làm lắm đấy.

 

Anh hãy phản ứng với những
đồ vật này, anh Barish, xin mời.

 

Có 1 câu chuyện hay với cái này...

 

Thật ra, tôi sẽ nhận biết
mức độ cảm xúc...

 

nếu anh đừng mô tả bằng lời
nói những đồ vật đó.

 

Cứ cố tập trung vào các ký ức.

 

À, xin lỗi, ok.

 

Hoạt động lại rồi, hoạt động
rất mạnh. Rất tốt.

 

Đây là 1 thứ nữa.
-Thật là...

 

Tiếp theo, ok.

 

Đầu khoai tây.

 

Tiếp theo. Ok.

 

Xin cứ tập trung vào ký ức...
Patrick, làm ơn...

 

-Này Patrick, làm giúp 1 việc đi ...
-Ừ.

 

Kiểm tra điện thế dùm được
không? Cái gì đây?

 

-Điện thế không sao cả.
-Thật à?

 

Ở đây tôi muốn xoá sạch mà
không được đây này.

 

Về mặt kỹ thuật, việc làm này
là tổn hại não.

 

Kiểm tra...kiểm tra đầu nối dùm đi.

 

À, ông đây rồi. Tôi...

 

Tại sao tôi lại...Tôi không
hiểu mình đang nhìn thấy gì...

 

Sao tôi lại đứng đây và...

 

Chúa ơi. Vụ này thấy quen lắm.

 

Thấy rồi...
Điều này thật là...

 

Thôi, phải bắt đầu ngay nếu
muốn hoàn tất

 

việc này hôm nay.
Còn nhiều việc phải làm lắm.

 

Tôi đã đi vào trong đầu tôi rồi...
phải không?

 

Chắc là vậy.
Như vậy đấy.

 

Mới bắt đầu thì như vậy đấy.

 

Hay lắm.

 

Khi xong những vật này,
chúng tôisẽ huỷ hết.

 

Như thế, anh sẽ không bối rối
về sự có mặt của chúng trong nhà.

 

À. đây rồi.

 

-Patrick?
-Gì?

 

Patrick, cậu kiểm tra dùm...
Patrick?

 

Tôi có thể thấy hình ảnh
của chính giọng nói của tôi.

 

-Sao có nhiều dây thế?
-Vì có nhiều máy móc.

 

Đỡ chưa?

 

Cậu có chắc là nối máy
đàng hoàng không đấy?

 

-Đỡ chưa?
Hôm nay khoẻ chứ, anh Barish?

 

-Đây này.
-Đỡ hơn nhiều rồi.

 

-Không biết tôi có thích không nữa.
-Nếu thế tôi sẽ thử cái này.

 

Gần xong rồi.

 

Nhật ký...điều đó sẽ rất quý.

 

''Hôm nay tôi đã gặp 1 người...
mà không biết phải làm gì...

 

''Tên cô ấy là Clementine,
và cô ấy thật tuyệt vời ''

 

Trời, Chúa ơi!

 

-Sao? Sao?
-Cẩn thận chứ!! Lui lại!

 

Bình tĩnh!

 

Không sao đâu!

 

Đừng làm anh ta giật mình!

 

Xong vụ này rồi.

 

-Chỗ này thật bê bối.
-Đây là 1 căn hộ, Patrick.

 

Patrick.

 

Thôi thì không bê bối nhưng
tầm thường. Vô duyên.

 

và có mùi gì mốc nữa thì phải.

 

Patrick, mình tập trung làm việc
được không?

 

-Còn cả 1 đêm dài trước mặt.
-Ừ.

 

Đây là lần chót anh thấy em

 

Bây giờ là 3 giờ sáng

 

Hình như ...em làm hỏng xe
anh rồi thì phải.

 

Em có say xỉn lúc lái không?

 

Thật thảm hại!

 

Em hơi ngầy ngật 1 chút.

 

Đừng bảo em thảm hại!

 

Cũng đúng là thảm hại thật.

 

Sao vô trách nhiệm thế.
Rủi chết ai rồi sao?

 

Có khi em lỡ làm chết ai thật.
Có nên mở tivi ra xem không!?

 

Hay là mở thùng xe ra xem có
đứa bé hay con thú nào
trong đó không?

 

Em không có giết ai cả!

 

Chỉ trầy xe 1 chút thôi, Joel!
Anh làm như 1 bà già giữ của vậy.

 

Còn em thì sao?

 

1 mụ nát rượu? Say xỉn?

 

Anh sinh năm 1950 hay sao vậy?

 

''Nát rượu''?

 

Chấp nhận đi, Joel.

 

Anh khủng hoảng vì em đi
về khuya mà không có anh.

 

và trong cái đầu lẩn thẩn của anh...

 

anh đang cố nghĩ xem em có
ngủ với ai khác hôm nay không?

 

Không đâu, Clem,

 

Anh biết em đã ngủ với 1 người
nào đó tối nay.

 

Phải đó là cách em làm cho
người ta thích em không?

 

Anh xin lỗi, ok?

 

Clem, anh không có ý đó, ok?

 

-Clem?
-Chìa khoá của anh.

 

-Anh chỉ...tai anh ...
-Em không cần nữa đâu.

 

...giận...hay bực hay gì đó,
anh không biết.

 

Clem?

 

Được rồi.

 

Tối nay có Mary đến chơi đấy.

 

-Thế à?
-Ừ.

 

Tưởng cậu nên biết điều đó.

 

Tôi thích Mary. Thích cô ấy đến chơi.
Nhưng chắc cô ấy không thích tôi.

 

Cũng bình thường thôi.

 

Hay là tôi mời bạn gái tôi đến?
Tôi cũng có bạn gái rồi đấy.

 

-Muốn làm gì thì làm.
-Tôi có nói là tôi đã có...

 

Có.

 

Tôi có nói là có bạn gái mới chưa?

 

Tôi cần tập trung đây này, Patrick.

 

Ừ, vấn đề là...

 

tình trạng bọn tôi hơi...hơi kỳ kỳ.

 

Tình trạng của bạn gái tôi.

 

Chắc chắn là vậy rồi.

 

Chắc là phải...

 

Clem, để anh lái xe đưa em về.

 

Tránh xa tôi ra, đồ mái!

 

Nhìn xe đây này!
Rơi ra từng miếng rồi đó!

 

Anh sẽ xoá em đi, rất sẵn lòng!

 

Em cũng đã xoá anh rồi mà!

 

Thật không ngờ em lại làm
vậy. Mẹ kiếp.

 

Clem! nghe anh nói không?

 

Đến sáng mai em sẽ biến mất!

 

Kết cuộc hoàn hảo cho
câu chuyện khốn kiếp này!

 

1 cô gái thích tôi thì có sao đâu?
Như vậy không được à?

 

Tôi nghĩ điều đó hơi...buồn cưới.

 

Vậy, anh nghĩ ai đẹp trai hơn,
tôi hay gã này?

 

Patrick, để tập trung làm việc đi.

 

Có nhớ cô gái mình làm
tuần vừa rồi không?

 

Cô gái với vụ khoai tây gì đó?

 

Cô gái đó à?
Đó là bạn gái anh chàng này.

 

-Vậy à?
-Ừ.

 

Từng là. Mình đã xử lý việc ấy.

 

Tôi bắt đầu hơi yêu cô ấy
đêm hôm đó.

 

Cái gì? thằng quỷ nhỏ!

 

-Sao?
-Cô ấy không ý thức gì hết mà.

 

Cô ấy quá đẹp...và...

 

Tôi cũng chôm 1 cái quần lót nữa.

 

-Chúa ơi!
-Cái gì?

 

Tôi đâu có....

 

-Cũng sạch mà, có sao đâu.
-Đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe.

 

-Tôi bảo là sạch!
-Sao? Đừng! Ngưng đi!

 

-Ừ thì thôi.
-Còn rất nhiều việc phải làm.

 

Đưa giấy tờ đây cho tôi.

 

Có...

 

Còn nữa...

 

Sau khi xoá ký ức của cô ấy...
tôi đã...

 

đến cơ quan của cô ấy và
mời cô ấy đi chơi.

 

Cậu đã làm cái gì?

 

-Chúa ơi!
-Chúa ơi, Patrick!

 

Cậu có biết là...

 

như vậy rất vô đạo đức không?

 

Cũng đâu đến nỗi tệ như vậy!

 

Sao? Mặt cậu trông thấy ghét quá!
Có sao đâu?

 

Patrick, cậu đã lấy quần lót
của 1 cô gái!

 

Có người đến...

 

Hắn đã lấy đồ lót của em.

 

Em đâu có thấy ai.

 

Joel?

 

Ủng của em đâu?

 

Em đang nổi da gà cùng
mình đây này!

 

Lẽ ra phải bỏ anh lại
ở khu chợ đồ cũ!

 

Muốn về chưa?

 

Em muốn có em bé.

 

Việc ấy để bàn sau.

 

Không ! Em muốn có em bé!

 

Anh không nghĩ là mình
đã sẵn sàng.

 

Anh chưa sẵn sàng thì có!

 

Clem, em thật sự nghĩ em có
thể chăm sóc 1 đứa bé sao?

 

Hả?

 

Anh không muốn nói đến
việc đó ở đây!

 

Em không nghe anh. Em không
bao giờ hiểu anh nói gì cả.

 

Anh không muốn nói đến!

 

-Mình phải bàn việc ấy!
-Anh không muốn!

 

Làm sao có thể nói là không
muốn nói đến 1 điều như vậy!

 

-Anh xin lỗi, Clem...
-Em sẽ là 1 bà mẹ rất tốt!

 

Emyêu trẻ con, em là người
sáng tạo...

 

-và em sẽ là 1 bà mẹ tuyệt vời!
-Chúa ơi!

 

Tại anh hết, Joel! Anh không
muốn bị ràng buộc!

 

Nó đang biến mất đấy!

 

Anh có biết anh rất may
mắn là được em chú ý không?

 

Có khi em nên kết thúc tại
đây cho xong đi, Joel!

 

Bỏ anh lại khu chợ cũ này với
mớ quần áo cũ!

 

Xong rồi.
Chỉ toàn chuyện vớ vẩn.

 

Cứ đi tìm 1 cái ghế đu cũ để
ngồi chết đi!

 

-Chào Patrick.
-Chào Mary, khoẻ không?

 

-Xin chào!
-Bên ngoài lạnh cóng!

 

-Dễ tìm ra nhà này không?
-Dễ.

 

Ấm rồi

 

Tội quá.

 

Có cái gì ngon để uống không?

 

Bọn tôi cũng chưa kiểm tra hết.

 

-Patrick?
-Ừ, gì?

 

Để tôi tìm cho.

 

Mary ghét tôi.

 

Tôi cũng không may mắn mấy
với đàn bà con gái.

 

Thử ngưng đừng lấy cắp
quần nhỏ của người ta xem sao.

 

Stan. Stan.

 

-Còn nữa.
-Thôi!

 

-Ừ!
-Thôi đi!

 

Cậu đâu cần uống gì, phải không,
Patrick?

 

-À, không sao.
-Khoan.

 

''Có phước thay kẻ hay quên...
bởi họ được tha thứ
cả những sai lầm của họ.''

 

Đó là Nietzsche.
''Bên kia Thiện và Ác''.

 

Tôi đọc trong quyển Bartlett của tôi.

 

Bartlett là cái gì?

 

Là sách những câu trích dẫn.

 

1 quyển sách ''Lời hay ý đẹp''.

 

Tôi nghĩ Howard sẽ được ghi
tên vào Bartlett 1 ngày nào đó.

 

Chắc chắn rồi. Howard là
Bartlett 'nguyên chất'

 

Chúa ơi!

 

Đánh thức anh ta dậy được không?

 

Đâu thể làm anh ta thức được.

 

Anh không nói gì hết, Joel.

 

Còn em như quyển sách để ngỏ.

 

Cái gì cũng kể anh nghe.

 

Bất cứ thứ gì đáng xấu hổ
cũng kể.

 

Anh không tin em.

 

Nói liên tục chưa chắc đã là
truyền đạt điều gì.

 

Em đâu có làm vậy.

 

Em muốn hiểu anh hơn.

 

Đâu phải lúc nào em cũng
nói! Chúa ơi!

 

Phải chia sẻ với nhau chứ Joel.

 

Như vậy mới có thể gọi là thân tình.

 

Em hết sức bực vì anh nói
với em như vậy.

 

Anh xin lỗi.

 

Chỉ tại...những suy nghĩ của anh
không có gì thú vị cả.

 

Em muốn đọc quyển nhật ký gì
mà anh cứ viết lách suốt.

 

Anh viết gì trong đó nếu
không có ý nghĩ hay đam mê gì...

 

...hay là tình yêu?

 

Ngày 19 tháng 11, 2003

 

Lại ăn tối ở quán Kang.

 

Chúng ta có giống những cặp
vợ chồng tội nghiệp

 

mà mình hay thương hại
ở nhà hàng?

 

Y như những bóng ma đang ăn tối?

 

Thật không chịu nổi ý nghĩ
{y:i)người khác có thể nghĩ thế về mình.

 

Anh thích thế.

 

Món gà thế nào?

 

Ngon lắm.

 

-Nữa không?
-Không...thôi, cảm ơn.

 

Bây giờ cô ấy sắp xỉn và
ngớ ngẩn nữa rồi.

 

Này, anh làm ơn 1 việc...

 

...dọn dẹp tóc đừng để dính
sà phòng sau khi tắm được không?

 

-Ừ, ừ.
-Nhìn thật...

 

-...ghê quá.
-Ghê.

 

-Thật là...
-Gớm.

 

Gớm quá đi mất.

 

Patrick, làm cho xong cái này
được không?

 

Patrick.

 

Chào Quýt ngọt.

 

À, Patrick, anh đấy à?

 

Sao em khổ sở thế này.

 

-Tại sao? có gì vậy?
-Em không biết nữa.

 

-Sao? Xin lỗi?
-Em bối rối quá!

 

Anh cần chi ạ?

 

Bối rối? em bối rối điều gì?
Mọi việc vẫn ổn.

 

Bé cưng, lại đây.

 

Em sợ điều gì?

 

-Anh có yêu em không?
-Dĩ nhiên là có rồi.

 

Sách học làm người để đâu?

 

Anh có nghĩ là em xấu không?

 

Không! Em đẹp vô cùng.

 

-Để anh đến gặp em.
-Thôi, thôi.

 

Không nên đâu, em đang
rối tung đây, Patrick.

 

Thì cứ để anh đến, rồi anh
sẽ làm em vui lại.

 

Ok.

 

Stan, tôi vắng 1 chút nhé?
Cô bạn gái của tôi đang buồn.

 

Mình đang xoá ký ức anh chàng
tội nghiệp này nửa chừng ...

 

Cứ để cậu ta đi đi Stan!

 

Để cậu ta đi đi, em sẽ giúp anh.

 

-Thấy chưa?
-Có khó gì đâu?

 

-Cô ấy ghét tôi...nên muốn tôi đi.
-Thì đi đi.

 

Thôi được. Anh sẽ đến ngay
đấy, Quýt ngọt.

 

Thích không?

 

Trời ơi.

 

Y chang màu áo em.

 

-Anh thích lắm.
-Anh thích?

 

Trông em như 1 quả quýt ngọt..

 

-'Clementine quả quýt!'
-Ngọt tuyệt vời.

 

-Và không có hột nữa chứ.
-Em thích thế.

 

Anh rất yêu quýt!

 

Thấy em làm vịt chưa?

 

-Quýt?
-Joel. Vịt này.

 

-Sao hắn biết gọi tên em như vậy?
-Ai biết?

 

-Chúa ơi. Clem?
-Vụ này hay quá.

 

Họ tự xưng như vậy đó.

 

''Clash'' Băng nhạc
quan trọng duy nhất...

 

Họ lấy tên như vậy vì 1 lý do.

 

-Cũng hay quá hả?
-Như thể là công bằng xã hội...

 

Như điều Howard đang làm.

 

Ừ.

 

Giúp cho con người sống lại
từ đầu.

 

Hay quá.

 

Mình nhìn 1 đứa bé, và nó
thật trong trắng, tự do...

 

Còn người lớn thì là cả
1 mớ bòng bong buồn khổ...

 

và sợ hãi...

 

Howard làm mọi thứ biến mất.

 

Chúa ơi.

 

-Em à, sao thế?
-Em không biết! Không biết!

 

Tôi bối rối, lạc lõng quá!

 

Như thể tôi đang tan biến vậy.

 

-Tan biến?
-Da tôi rớt ra đây này. Tôi già rồi!

 

-Không có gì là có lý cả!
-Em đâu có già!

 

-Thật vô lý. Tất cả đều vô lý!
-Ôi, quýt ngọt.

 

Vô lý...tất cả đều vô lý!

 

-Chẳng có gì có lý cả, Patrick
-Không sao đâu mà.

 

Mình đi nhảy nhé?
Anh muốn đi Montauk không?

 

-Montauk?
-Ừ.

 

-Thôi, hay là đi Boston.
-Được, được thôi! Tuần sau ta đi.

 

Không, bây giờ chứ.
Phải đi ngay bây giờ.

 

Tôi phải xem hồ Charles đóng băng.

 

Xin chào, tôi là Joel.

 

Xin để lại tin nhắn sau tiếng Bíp
và tôi sẽ gọi lại.

 

Nhất lên, nhấc lên dùm đi!

 

Khoan, khoan, chờ chút.

 

Alô? Ừ, gì đấy?

 

Tôi có chút sự cố với cô nàng.

 

Tối nay làm việc 1 mình
được không? Hết sức xin lỗi.

 

Đừng lo. Tôi có thể làm được.

 

-Đằng nào máy cũng tự chạy 1 mình.
-Cảm ơn Stan. Nợ anh lần này.

 

Này, tôi cúp, tôi cúp đây.

 

Charles.

 

Đâu, Charles đâu?

 

''Nhìn này, anh và em trên sông Charles.
Anh có thể chết lúc này, Clem.

 

''Anh hạnh phúc quá. Anh chưa
bao giờ cảm thấy như vậy.
Đúng nơi anh phải đến.''

 

-Vui quá nhỉ?
-Ừ, vui quá!

 

Hay thật...À...anh...

 

Anh có mua cho em...

 

-Cái gì?
-...món quà...

 

Chúc mừng lễ Valentine sớm!

 

Cái gì thế anh?

 

Anh đâu có biết...Mở ra đi.

 

Thật...thật là đẹp!

 

-Em thích không?
-Thích. Đúng ý em lắm, thật đấy.

 

Em chưa bao giờ đi chơi với ai

 

mà sau đó mua tặng em thứ
nữ trang gì em thích cả.

 

Cảm ơn anh.

 

-Mình đi đi.
-Đồng ý.

 

-Joely?
-Gì đấy, Quýt ngọt?

 

Em có xấu lắm không?

 

Lúc còn bé, em cứ nghĩ thế.

 

Nói đến là em đã khóc rồi.

 

Đôi khi em không nghĩ
mọi người hiểu được

 

làm trẻ con có thể
cô độc như thế nào.

 

Như thể mình chẳng là gì cả

 

Em lên 8...

 

và em có rất nhiều đồ chơi...

 

rất nhiều búp bê.

 

Búp bê em thích nhất là con xấu
nhất mà em đặt tên là Clementine.

 

Và em cứ la hét nó...

 

''Mày không được xấu!
Mày phải đẹp!''

 

Cũng lạ quá.

 

Làm như là nếu em biến đổi nó...

 

em cũng có thể thay đổi vậy.

 

Em xinh lắm.

 

Joely, đừng bao giờ xa em nhé.

 

Xinh lắm. Xinh lắm.
Bé xinh của anh.

 

Mierzwiak, xin ông để tôi
giữ ký ức này...

 

Chỉ cái này thôi.

 

Tôi không muốn nắm tay anh.
Ra đây.

 

Ngừng lại!

 

Anh có thể chết ngay lúc này, Clem.

 

Anh thật...

 

...hạnh phúc.

 

Anh chưa bao giờ cảm thấy thế cả.

 

Anh đang ở đúng...

 

nơi anh phải đến.

 

Clem?

 

Tôi muốn ngưng!

 

Tôi sẽ cho ông biết!

 

Tôi muốn ngưng việc này!

 

Nghe tôi nói không?
Tôi không muốn làm việc này nữa!

 

Tôi muốn ngưng!

 

Có ai đó không?

 

-Clementine?
-Joel?

 

-Clement...
-Joely?

 

-Clem!
-Joel?

 

Clem!

 

-Sao?
-Mình phải đi thôi.

 

-Sao? Cái gì?
-Anh vừa nghĩ ra cách ngưng việc này.

 

Ngưng việc gì?

 

-Joely.
-Nhanh lên, Clem.

 

-gửi nách anh này!
-Không!

 

-Đừng làm em nhột! Em không ngửi đâu!
-Cứ làm đi!

 

-Không.
-Được thôi.

 

Tập trung đi Clem.

 

Mình phải trở về văn phòng.

 

Có 1 cuộn băng.
Không, không phải tấm ảnh.

 

Không phải tấm ảnh.

 

Nó đâu rồi? Ở đây Nhanh lên!

 

Nhìn em này.
Ở đây trông em được chứ!

 

Anh Barish, Hồ sơ của
chúng tôi là hồ sơ mật,

 

nên tôi không thể cho anh
xem bằng chứng...

 

Chỉ cần nói là cô...
cô...Kruczynski...

 

đã không cảm thấy hạnh phúc
và đã muốn quên đi.

 

Tốt lắm. Bây giờ hãy kể
tôi nghe về Clementine đi.

 

Cứ nói hết những gì còn nhớ!

 

Ông ấy bảo thế.
Rồi hôm đó ta đã thấy gì?

 

-Không, đừng!
-Nhìn kìa!

 

-Mẹ kiếp!
-Mình sẽ đi thăm bà của em.

 

-Joel, tại sao...em không...thôi, Joel!
-Mình sẽ không đi xe lửa!

 

-Đừng bắt em phải chạy nữa!
-Nhanh lên!

 

Mierzwiak!

 

-Sao lúc nào cũng phải chạy vậy?
-Mierzwiak!

 

Làm ơn...

 

Vậy xin anh cứ bắt đầu bằng
cách kể tôi nghe...

 

những gì anh còn nhớ...

 

Mierzwiak.! Hãy giúp tôi tỉnh lại!

 

Xin lỗi, anh Barish.

 

Tôi đã tưởng anh hiểu sự việc
ở đây rồi chứ.

 

Tôi không biết.
Ông đang xoá ký ức về cô ấy.

 

Xoá luôn ký ức của cô ấy về tôi.

 

Tôi không biết.

 

Gì thế này? Tôi biết tôi đang
ở trên giường...tôi biết vậy.

 

Tôi đang ở trong đầu tôi.

 

Tôi cũng là 1 phần của sự
tưởng tượng của anh nữa, Joel.

 

Làm sao có thể giúp anh được.

 

Tôi cũng đang ở trong đầu anh
đây.Tôi là anh đây.

 

Xin lỗi.

 

Kìa...ai vậy?

 

À, cậu...cậu ta làm việc cho chúng tôi.

 

Đó là Pa-a-a-a-atrick,

 

Patrick nhí.

 

Hắn đang giả mạo tôi.

 

Hắn lấy đồ đạc của tôi.

 

Nó đang quyến rũ bạn gái tôi
với lời của tôi, đồ đạc của tôi.

 

Hắn lấy cả đồ lót của cô ấy
nữa. Chúa ơi!

 

Lấy đồ lót của cô ấy!

 

Anh có thể chết ngay lúc này, Clem.

 

Anh hạnh phúc quá.

 

Anh chưa cảm thấy thế bao giờ.
Anh đang ở nơi phải đến..

 

Tôi muốn về nhà.

 

Gì thế?

 

Clem!

 

Khoan, Clem!

 

Clem?

 

Họ đang xoá em!

 

Em đây!

 

Clem, tập trung đi.
Anh thuê ho đó.

 

Anh xin lỗi, sao anh ngu thế?

 

Anh à, bình tĩnh! Cứ
tận hưởng cảnh đẹp này.

 

Anh muốn họ ngưng điều này
trước khi anh tỉnh lại

 

và không còn biết em là ai nữa.

 

Nếu thế thì bảo họ huỷ vụ này đi.

 

Em nói cái gì vậy? Anh đâu
có huỷ được. Anh đang ngủ mà.

 

Ráng làm sao để tỉnh lại !

 

Em muốn anh tỉnh lại à?
Được. Thôi được.

 

-Bắt đầu đây. Làm thế này được không?
-Được đấy!

 

-Anh sẽ cố hết sức. Đây nhé.
-Đúng là 1 ý hay.

 

Ừ. Ok.

 

Có vẻ thành công đó!

 

-Đừng, nhột lắm.
-Ôi trời ơi!

 

Chúa ơi. Cái gì vậy?
'Thánh thần ơi. Cái gì vậy ?

 

Bớt son của em !

 

Cũng có hiệu quả...trong giây lát.

 

nhưng anh không...không cử động
được. Em biết không?

 

Lai 1 lời tiên đoán của Joel nữa rồi!

 

Anh cứ thích chứng minh là
em sai thay vì...

 

Này, anh không muốn bàn
việc này lúc này, ok?

 

Được thôi.

 

Rồi sao nữa? Em nghe đây.

 

Anh đâu có biết.
Em đã xoá anh mà.

 

Đó là tại sao anh đến đây.
Đó là lý do anh làm việc này.

 

-Em xin lỗi...
-Em...chính em!

 

Anh biết em mà. Em rất bồng bột.

 

Đó là điều anh yêu nhất ở em.

 

Joel?

 

Em có ý kiến khác để giải
quyết vấn đề này.

 

Đây là 1 ký ức về em...

 

cách anh muốn làm tình trên ghế
nệm sau khi nhìn chỗ ấy 1 chút.

 

-Gì nữa?
-Joel, những người xoá
ký ức sắp đến đây xoá đó!

 

Sao anh không đưa em đi
chỗ khác...

 

1 nơi nào đó lẽ ra không có em...

 

rồi ta sẽ trốn ở đó đến sáng?

 

Trời ơi, anh đâu còn nhớ được
gì khi không có em.

 

Nghe dễ thương lắm.
Phải cố đi, ok?

 

Ok.

 

Hãy chèo, chèo, chèo
con tàu của ta xuôi dòng...

 

Cõi lòng phơi phới...

 

Hãy chèo, chèo, chèo
con tàu của ta xuôi dòng...

 

Hãy chèo, chèo,
chèo con tàu của ta
Cõi lòng phơi phới phơi phới...

 

Cuộc đời như 1 giấc mơ...
Cõi lòng phơi phới, phơi phới...

 

Cõi lòng phơi phới, phơi phới...

 

Cuộc đời như 1 giấc mơ...
Hãy chèo, chèo,
chèo con tàu của ta

 

Được rồi đó!

 

-...xuôi dòng...
-Em là 1 thiên tài!

 

Joel?

 

Joel?

 

Anh đi đâu đấy?

 

Lẽ ra phải có em đi cùng chứ!

 

Tôi lấy tô trộn xà lát. Cô khuấy
súp và canh chừng bé Joel nhé?

 

Vâng được ạ.
Nó rất thích ở bên tôi.

 

-Đúng vậy!
-Clem?

 

Được rồi! Chúa ơi, nhìn này!

 

Nhìn này ! Nhìn cái áo này này!

 

Chúa ơi! Nhìn mà xem.
Giá mà em có thể lấy nó luôn!

 

Mà em là ai?

 

-Bà Hamlyn.
-Ừ, bà Hamlyn.

 

Còn anh mới lên 4 tuổi.
Trời ơi.

 

Thấy cái tô rồi. Hôm nay có
món sàlát đậu đũa.

 

Nó ở dưới đó được chứ?
Bé của mẹ, con vui không?

 

Chúa ơi, tôi cứ dọn dẹp cả
ngày thế này.

 

-Tôi nhờ cô rửa giúp
mớ đậu đũa nhé?
-Vâng, sẵn lòng!

 

Chúa ơi. Nhà bếp đẹp quá!

 

-Cảm ơn rất nhiều!
-Không ai để ý mình nữa!

 

Bà ấy bận...không thấy mình.

 

Không ai bao giờ nhìn thấy mình.
Me đâu!?

 

Bé Joel. Joely.!Joely.!

 

-Bé cưng vẫn còn dưới đó à?
-Nó vẫn ổn đấy.

 

Có gì để uống không?

 

Giờ này mà uống rượu sao?
Chưa đến 5 giờ.

 

-Nếu có vodka thì tốt quá.
-Chờ tí, để xem tôi có không nhé.

 

Tôi sẽ chờ ngay đây.
Joel! không được, cưng à.

 

Joely.

 

Mẹ bảo phải trông chừng bé đấy.
Chui xuống bàn mau!

 

Kem! Kem!

 

Kem!
Phải ăn tối xong mới được ăn kem.

 

Thôi mà Joel!

 

Joel, lớn lên đi!!

 

Đừng bỏ anh, Clem. Chúa ơi, Clem.

 

-Vụ này kỳ kỳ thế nào đó.
-Anh sợ quá.

 

-Me! Em muốn me em!
-Đừng khóc nào bé Joel!

 

Bé Joel, không sao đâu.
Joel. Joely. Joel!

 

Nín đi! Thành công rồi!
Mình trốn được rồi, Joel! Đi thôi!

 

Này nhìn đi!

 

Chờ đó nhé.

 

Đây này, y như anh nhớ.

 

Ghê quá!

 

Nó ngưng rồi.

 

-Cái gì?
-Ngưng xoá.

 

Ôi mẹ kiếp.

 

Trầm trọng rồi.

 

Anh ta đã ra ngoài vùng
quy định. Ra ngoài rồi.

 

-Ở đâu?
-Anh đâu có biết.

 

Vụ này tệ rồi. Thật tệ,
hết sức tệ. Kính anh đâu rồi?

 

Ok. Chán quá.

 

Ok. Làm gì bây giờ?
Tôi phải làm sao?

 

-Phải làm sao bây giờ?
-Anh đâu có biết phải làm gì!

 

-Làm sao bây giờ?
-Chán quá! Anh không biết!

 

-Anhđã nói là không biết.
-Em xin lỗi. Nhưng phải làm gì chứ!

 

Anh không biết! Em làm anh
khủng hoảng đó. Bình tĩnh!

 

Anh phải làm gì chứ? Rủi
anh ta tỉnh lại tưng tưng thì sao?

 

lm đi, em làm anh sợ đó!

 

Điên điên, tưng tửng.
Nghe cũng hay chứ?

 

-Mẹ kiếp!
-Em đói quá!

 

Mẹ kiếp!

 

Sao, làm sao? Làm sao?

 

-Ta nên gọi Howard.
-Không đời nào! Không được!

 

Đây là nghề anh ...
Anh lo được mà.

 

-Anh đâu có gọi Howard được.
-Coi như anh ta tửng rồi!

 

Thật...không còn thì giờ
giỡn nữa đâu!

 

Anh lo được mà. Em nói gì vậy?

 

-Đừng giỡn nữa!
-Thôi được, anh sẽ gọi Howard.

 

Alô. Alô, Howard?
Tôi, Stan đây.

 

Tôi đang làm việc với anh chàng
ở đây... và đã lạc mất anh ta 1 lúc.

 

Và...tôi không...tôi không thể
kéo anh ta trở lại.

 

Ok, kể tôi nghe sự việc
xảy ra trước khi anh ta biến.

 

Tôi cũng không chắc lắm, vì
phải rời màn hình chừng 1 phút...

 

tôi đã cài chế độ tự động,
vì phải...

 

phải đi tiểu 1 chút...

 

-Còn Patrick?
-Patrick? nó bệnh nên về nhà rồi.

 

Ôi trời ơi...

 

-Ok, địa chỉ ở đâu?
-Tôi biết, tôi rất tiếc.

 

-Không sao đâu. Nói đi.
-Ở số 159, đường South Village

 

-Ừ.
-Căn hộ 1 E, Trung tâm Rockville.

 

-Mary?
-Ông ấy đến đó!

 

Em cứ ở.

 

-Gom đồ đạc đi Mary.
-Tôi ở lại!

 

-Anh nghĩ em nên đi đi.
-Không đời nào.

 

Mary... mẹ kiếp.

 

-Em chóng mặt quá!
-Anh xin em mà, Mary!

 

Em phải đi! Đừng giả vờ
nữa Mary.

 

Em không muốn ông ấy thấy
em đang xỉn!

 

Mary, em không thể hình dung
mình sẽ rắc rối thế nào

 

-Nếu Howard đến và...
-Trông em kinh quá!

 

Joely, thôi đi, Joel.! Nhìn này!

 

-Joel!
-Phải bế mình lên chứ!

 

Cũng lạ ...sao ý muốn đó lại quá
mạnh...Joel, nhìn này, nhìn em đi!

 

Sáng mai anh sẽ nhớ em...

 

và anh sẽ đi tìm em, và kể về
đôi ta...và ta sẽ bắt đầu từ đầu.

 

Pat? Tôi... Pat?

 

Chúng mình dùng cocktail
với nhau nhé?

 

Gã Patrick đó, hắn bắt chước anh!

 

Patrick nào?

 

-Hắn đó!
-Sao?

 

Hắn ở trong căn hộ của anh!

 

Hắn là 1 trong những tay
đến xoá trí nhớ..

 

Hắn đã mê em lúc xoá ký ức cho em
và bây giờ hắn đang tự giới thiệu

 

như thể hắn chưa biết em bao giờ.

 

và 2 người đang hò hẹn đi chơi.

 

Thế à? Hắn có xinh trai không?

 

Clem, em đâu có sao!

 

Em là người phụ nữ tuyệt vời
nhất mà anh từng gặp.

 

Em...tốt bụng...

 

Xinh đẹp...

 

...thông minh và vui tính...

 

...và dễ thương nữa.

 

Sao?

 

Thôi được rồi.

 

-Tránh ra! Tránh ra! Nhanh lên!
-Cẩn thận chứ!

 

Được rồi!

 

Chúa ơi. Em vẫn buồn ngủ quá!

 

Thuốc nhỏ mắt anh cho không
hiệu quả gì rồi.

 

Bình tĩnh, bình tĩnh.

 

-Chào Mary. Cô làm gì ở đây?
-Chào Howard.

 

Cô ấy đến phụ 1 tay.

 

Tôi đã muốn hiểu càng nhiều
càng tốt về phương pháp...

 

Tôi nghĩ sẽ rất quan trọng cho
công việc ta làm

 

nếu tôi cũng hiểu cốt lõi của
công việc này.

 

thật ra thì không phải công việc
của tôi, những việc đang diễn tiến...

 

công việc của đồng nghiệp,
ở chỗ tôi làm việc.

 

Ừ, thôi được, để xem ta có...

 

tìm hiểu lý do sự việc này
không nhé?

 

À...vâng.

 

Cũng hơi lạ, vì tôi đã thử làm thế rồi.

 

-Có thử qua cổng C không?
-Vâng, tất nhiên.

 

Ý tôi nói là có.

 

Ừ.

 

Thôi được.

 

-Kết nối lại nhé?
-Ừ.

 

All right.

 

Tôi đã....tôi đã cho chạy
các chương trình hỗ trợ...

 

và đã không tìm ra...

 

nên tôi đã đối chiếu ký ức
với những danh sách gốc.

 

-Đây, Howard.
-Đây.

 

-Để em lấy ghế cho Bác sĩ.
-À, cảm ơn.

 

Không có chi ạ.

 

Bây giờ tôi sẽ....tôi sẽ đi qua
cả trí nhớ...

 

Để xem có cái gì mới nữa không.

 

Ôi em yêu kiều, ôi em yêu kiều

 

nàng yêu dấu hỡi Clementine...

 

Anh thích tắm trong
lavabo thế này.

 

Cảm giác thật an toàn.

 

Thật, chưa bao giờ thấy bé Joel
vui đến thế.

 

Đây rồi.

 

Thật không hiểu sao
lại trật như vậy?

 

Anh ta làm gì ở đó?

 

Mắt anh ta mở kìa.

 

-Nãy giờ có như vậy không?
-Không.

 

Thật là...Vụ này không tốt rồi.
Không.

 

Tôi sẽ phải...

 

Tôi sẽ phải tiêm cái này.

 

Anh không thấy là em yêu anh
sao, Antoine?

 

Trở lại rồi.

 

Nhìn bác sĩ làm việc thấy
hay lắm, Howard.

 

Như bác sĩ giải phẫu hay nghệ sĩ
dương cầm vậy.

 

Cảm ơn, Mary.

 

Howard, ông nên về ngủ đi.
Tôi...nghĩ là có thể lo được.

 

Sao anh không thể thấy là
em yêu anh, Antoine?

 

Anh may mắn thật.

 

Hôn anh 1 cái đi!

 

Mà đừng gọi anh là Antoine.

 

-Tên anh là Wally.
-Em biết vậy...

 

nhưng làm sao mà yêu được
1 người tên Wally?

 

Cái gì thế?

 

Chúa ơi, có người từ dưới
đất chui lên đấy!

 

Thế à?

 

-Xong rồi!
-Quýt ngọt!

 

-Joel! Anh làm gì đấy?
-Ta phải đi ngay.

 

Đi đi, Nhanh lên! Đi nhanh lên!

 

Chạy thì chạy, nhưng
không trốn được đâu!

 

Clem, nhanh lên!

 

Chiếc xe tải đó.

 

Bác sĩ! Làm ơn!

 

Nào, ta hãy bắt đầu bằng
cách anh kể tôi nghe

 

tất cả những gì anh nhớ...

 

Sao lạ vậy? Anh ta trở về
1 ký ức mà ta đã xoá.

 

Thì ít ra ta cũng biết anh ta
đang ở đâu.

 

Trở lại đúng tuyến rồi,
phải không?

 

Nhanh lên, Clem.

 

Hình như anh ta cố ý cưỡng lại
quy trình xoá ký ức.

 

-Em không muốn chạy nữa.
-Mẹ kiếp.

 

-Nhanh lên, nhanh lên!
-Dấu em ở đâu đó thật sâu

 

Thật sâu trong quá khứ.

 

-Ở đâu?
-Trong 1 điều gì đó nhục nhã.

 

-Nhục nhã?
-Cố lên, thứ em bé lớn xác!

 

Anh xin lỗi!

 

Để anh đưa em về nhà.

 

Không!

 

-Chào Howard.
-Không, khoan đã, Howard.

 

Anh ta lại biến nữa rồi!

 

-Ôi, trời ơi.
-Rất tiếc, Howard.

 

Nhục nhã...

 

Nhục nhã?

 

-Nhục nhỉ..
-Joel.

 

Em cũng đâu có thích vậy.

 

Anh đang cố tìm những nơi
bí mật khủng khiếp để...

 

Joel, con à, mẹ có... Mẹ định...

 

Thôi con ạ. Để mai mẹ hỏi.

 

Chúc con ngủ ngon.

 

-Em xin lỗi...,Joel.Joely.
-lm đi.

 

Nhìn kìa!Joel!

 

-Joel, nhìn kìa.
-Gì?

 

Nhìn xem ta đang ở đâu này!

 

Clem, vụ này không hay đâu.

 

Vậy dấu em ở đâu thật là
bí hiểm, sâu trong vô thức!

 

-Nhanh lên, đánh đi!
-Không được! tôi phải về nhà!

 

Khi khác làm sau!

 

Đồ mít ướt!

 

Nó có bạn gái đó!

 

Khoan, sao thế này?
Nghe tao nói này, Freddy.

 

Tao không sợ mày nữa!

 

Joel!

 

-Joely, đứng lên! Không đáng đâu!
-Đánh nó! Đánh nó!

 

Chúng nó không đáng đâu, Joel!

 

-Nhanh lên, Joel.
-Mày ngu lắm!

 

-Xấu hổ quá!
-Không sao hết!

 

-Anh còn bé mà.
-Thế à?

 

Nhanh lên! Đây là nhà của
anh...ngày xưa.

 

Giá mà anh có thể biết em
từ lúc còn bé nhỉ?

 

Anh thích cái mũ hồng của em không?
Này, nhìn đi cho đỡ buồn.
Lần này muốn giết em thì giết đi.

 

-Đến phiên em đi đấy. 1 ...2...3
-Thật à? Em chết thật đấy nhé.

 

-Ok.
-1 ...2...3

 

Em chết rồi!

 

Mẹ anh kìa. Khi..không sao ạ,
bon con chơi thôi.

 

Xin chào Bác, anh ấy giết con
đấy, nhưng không phải thật đâu.

 

Rồi, em chết chưa đấy?

 

Chết rồi!

 

Hình như tôi hiểu ra rồi.

 

Tôi vẫn không hiểu...nhưng tôi
có thể tìm anh ta tương đối nhanh.

 

Clem!

 

Clem!

 

Jo--Joely?

 

Anh có sao không , Joel?

 

Joel? Joel?

 

Chúa ơi. Sao kinh khủng vậy!

 

-Ok, ok.
-Chỉ 3 giây thôi mà!

 

-Thôi được, để làm lần nữa.
-Lần nữa, rồi em sẽ đi.

 

Ok.

 

Nhìn này! Hay quá!

 

Hay thật! Coi chừng! Coi chừng!

 

-Mẹ kiếp!
-Bông tuyết!

 

Căn nhà của ta!

 

Nhanh lên!
Nhanh lên!

 

Nhanh lên!
Mình phải về!

 

Lại đây với em!

 

Mình phải về. Clem?

 

Mình phải về!

 

Thôi mà, lại đây!

 

Không! Không phải lúc đùa đâu!

 

Bỏ ra! Chúa ơi!

 

-Anh còn không biết đây là đâu nữa!
-Vui lắm! Theo em đi!

 

-Chỗ này rất tuyệt!
-Không, lối này, lối này!

 

Không, đằng này.
Em quấy thật đấy!

 

Em làm sao vậy?

 

Buông em ra đi, Joel!

 

Em rất thích nhìn Bác sĩ làm việc.

 

Chắc là tôi...

 

tôi đi ra ngoài...
hít thở không khí 1 chút.

 

...nếu không ai phiền.

 

Có vẻ như ông lo được hết rồi.

 

Ừ...đi đi. Không sao cả.

 

Ông có thích các câu trích dẫn
không Howard?

 

Ý cô nói sao?

 

Nhưlời hay ý đẹp, chẳng hạn?

 

Tôi rất thích đọc chúng,

 

và trong lúc đọc, tôi cũng đã
thấy vài câu mà ông có thể thích.

 

Tôi...cô đọc tôi nghe vài câu đi.

 

Có 1 câu nói rằng

 

''Có phước thay kẻ hay quên...bởi
ho được tha thứ các sai lầm của họ.''

 

-Đó là Nietzsche, đúng không ?
-Vâng.

 

Và tôi thì lại nghĩ là có thể đố
ông câu gì mà ông không biết.

 

Không phải vậy...

 

Câu đó rất hay, tôi cũng vui là
cả 2 ta đều biết câu đó.

 

Ừ...và còn 1 câu nữa mà tôi thích...

 

1 câu của Pope Alexander,
và nó như thế này...

 

-Alexander Pope?
-Vâng.

 

Vâng, chán thật.

 

Tôi đã tự nhủ là không được nói
''Pope Alexander'' như 1 con dở hơi

 

và rồi tôi lại đi nói y như vậy.

 

-Đâu có sao.
-Ông dễ thương quá.

 

Câu đó thế này ''Kẻ trinh trắng
vô tội hạnh phúc ngần nào?

 

''quên hết cõi đời,
bị cõi đời lãng quên...

 

''Ánh nắng vĩnh cửu trên trí nhớ
không tỳ vết...

 

từng lời cầu xin hiển hiện và
mọi điều ước đạt thành ''

 

Em muốn là 1 con voi thật to...
khổng lồ...

 

với 1 cái vòi thật to như vậy.

 

Clem? Clementine?

 

Tôi chưa nghe câu đó.
Hay quá.

 

Em chỉ nghĩ là biết đâu,
câu này có thể thích hợp?

 

Em rất phục công việc bác sĩ làm.

 

-Em không có ý quá thân mật...
-Không sao, không sao.

 

Tôi...tôi rất vui khi...

 

Em xin lỗi...

 

Em yêu bác sĩ từ lâu rồi.

 

-Em không nên nói thế.
-Ôi, Mary, đừng.

 

Cô...cô là 1 cô gái tuyệt vời.

 

Nhưng...tôi...tôi đã có vợ con.

 

Em biết tôi có gia đình rồi mà.

 

Ôi, Mary.

 

Mary, không được đâu.

 

Xin chào bà Mierzwiak.

 

-Sao?
-Chúa ơi!

 

Ai đấy?

 

Cảm ơn, Stan. Cảm ơn rất nhiều.

 

Hollis. Hollis!

 

Hollis!

 

Khoan, khoan đã Hollis!

 

-Em biết mà, Howard.
-Hollis, mọi việc không phải như thế!

 

Anh đến đây để làm việc!
Hollis, anh chỉ có lỗi lần này!

 

-Chỉ tại tôi yêu bác sĩ, tại tôi!
-Ừ.

 

Em thề là tại em buộc bác sĩ
phải làm vậy!

 

Đừng ác quá vậy, Howard.
Bảo cô ấy đi.

 

Bảo em cái gì?

 

Tội cô bé thật.

 

Cô có thể giữ ông ấy...

 

Cô đã từng giữ mà.

 

Sao?

 

2 ta đã từng có một quá khứ.

 

Tôi rất tiếc. Em đã muốn
thử xoá trí nhớ...

 

Em...

 

Em đã muốn làm điều đó

 

để có thể quên đi...

 

để có thể...ừ...

 

Tôi...phải trở vào đó làm việc tiếp.

 

...Gần sáng rồi.

 

Ta sẽ nói chuyện sau.

 

Đồng ý?

 

Để anh chở em về nhà.

 

Kệ mẹ việc này, chán quá!

 

Xin chào!

 

Tôi đâu có nghĩ anh
lại đến đây nữa.

 

Tôi tưởng anh...quê.

 

Cũng đúng là anh đã bỏ trốn.

 

Anh chỉ cần gặp lại em.

 

Gì?

 

Anh muốn ...

 

...mời em đi chơi...được không?

 

Anh có vợ rồi à?.

 

Chưa, chưa có gia đình.

 

Không. Anh chưa có gia đình.

 

Này bạn. Em bảo cho mà biết...
chơi với em là phải dành hết cho em.

 

Em không muốn lén lút
với người có vợ.

 

hay là bồ bịch tình nhân gì
mà anh có thể đang có.

 

Nếu quen với em thì chỉ có
1 mình em thôi.

 

Ok.

 

Quá nhiều gã nghĩ rằng em chỉ
là 1 khái niệm...bù đắp cho họ.

 

hay em sẽ làm cho họ hồi sinh...

 

nhưng em chỉ là 1 cô gái rắc rối,
đi tìm 1 chút bình yên...

 

Đừng đổ những rắc rối của anh
vào đời em .

 

Anh nhớ câu nói đó khá rõ.

 

-Em làm anh để ý phải không?
-Em làm cả thế giới để ý!

 

Có lẽ.

 

Anh vẫn tin là em sẽ cứu đời anh

 

ngay cả sau vụ đó.

 

Em biết.

 

Mọi việc sẽ khác đi...

 

nếu ta có thể ...cho mọi việc
1 cơ may khác.
another go around.

 

Hãy nhớ em.

 

Hãy cố hết sức.

 

Có khi ta sẽ nhớ đấy.

 

Cứ cho tôi biết cô nhớ gì...

 

rồi ta sẽ bắt đầu từ đó.

 

Đồng ý.

 

Em đã thích bác sĩ ngay.

 

Bác sĩ không hề
thân mật quá đáng.

 

Em thích như vậy.

 

Lúc đầu em không biết nói gì
với Bác sĩ...

 

Em chỉ muốn bác sĩ nghĩ là em
thông minh.

 

Em cứ muốn đến đi làm sớm...

 

Em đã mơ đến ngày chúng ta
cưới nhau...

 

và có con và...

 

Howie, em không làm được!

 

Ta đã đồng ý đây là cách tốt
nhất, Mary.

 

Vâng, em biết.

 

Chúa ơi!

 

-Để tôi cầm đằng đuôi và...
-Không...đây này.

 

-Đưa đây tôi cầm cho.
-Cần tôi bê cái kia không?

 

-Giúp 1 tay đi. Thùng đá nữa.
-Anh à, thùng đá...

 

-Cũng nhẹ mà.
-Để đó em bê cho.

 

Không, đừng, đừng!

 

-Đừng cầm gì cả!
-Để tôi giữ cái máy bay.

 

Đóng cửa xe đi, Đóng lại.

 

Đây là ngày chúng ta gặp nhau.

 

Em đứng gần bờ biển. Anh đã
có thể thấy em từ xa...

 

Anh nhớ là ngay lúc đó đã
thích em rồi.

 

Anh đã nghĩ ''Lạ nhỉ? Mới nhìn
thấy lưng người ta đã thích rồi. ''

 

Em mặc áo gió màu cam...
cái áo anh đã quen...

 

và sau này anh căm ghét...

 

Lúc đó anh chỉ nghĩ: ''Hay nhỉ?
1 cái áo gió màu cam. ''

 

Xin chào.

 

Chào.

 

Em thấy anh ngồi đằng này

 

1 mình

 

và em nghĩ... ''Tạ ơn Chúa...

 

''cũng còn 1 người bình thường
không biết phải làm gì ở
những dịp thế này ''

 

Ừ.

 

Em chẳng bao giờ biết nói gì cả

 

Em tên Clementine.

 

Cho em xin cái đùi gà nhé?

 

Rồi em tự nhiên lấy...

 

mà không cần anh trả lời.

 

Cử chỉ đó thật thân mật...

 

như thể ta đã là tình nhân rồi.

 

Tôi tên Joel.

 

Chào anh Joel.

 

Đừng đùa về tên em nhé.

 

À, bài hát...'Ôi em yêu kiều, ôi
em yêu kiều... nàng yêu dấu ...

 

Huckleberry Hound,
đại khái như vậy?

 

Ừ, đại khái vậy.

 

Ừ thì thôi, không đùa.

 

1 điều tôi thích nhất lúc còn bé là
con búp bê Huckleberry Hound.

 

Tôi nghĩ tên cô thật mầu nhiệm.

 

Đến lúc rồi đó Joel.

 

Giây phút này sẽ biến mất.

 

Anh biết.

 

Ta sẽ làm gì?

 

Cứ tận hưởng nó.

 

-Anh có vợ chưa?
-Chưa.

 

Mình dọn đến đây đi!

 

Nhưng anh có sống với 1 người.

 

Nam hay nữ?
Cái gì?

 

Nữ...nữ.

 

Ít ra em cũng không chơi lầm người.

 

-Em có quen chủ nhà không?
-Tất nhiên là không. Theo em đi!

 

Ho có chó rồi sao?

 

Không có chó đâu!

 

Em làm gì vậy?

 

-Ngoài kia lạnh quá!.
-Thật không ngờ!

 

Clementine!

 

Vào đây với em! Nước ấm lắm!

 

Không ai đến đây đêm nay đâu!
Tin em đi!

 

Tối quá!

 

Vậy...tên của bạn gái anh là gì?

 

Naomi, nhưng bọn anh không ...
Ý anh nói...

 

-Bon anh...
-Sao cũng được.

 

Hay quá.
Em có thể tìm nến, diêm...

 

và tủ để rượu nữa!

 

Chúa ơi.

 

Mình nên về thôi em.

 

-Không có điện thoại.
-Sao?

 

-Anh nghĩ mình nên về.
-Tai sao?

 

Đây là nhà ta...chỉ trong đêm nay.

 

Ta là ''David và Ruth Laskin.''

 

Anh muốn là ai nào?

 

Em sẽ là Ruth, nhưng em có
thể linh động.

 

Em đang ...

 

-Rượu!
-Trời ơi!

 

Anh uống rượu nhé?

 

-Anh không biết.
-Anh cứ chọn rượu đi.

 

Em sẽ đi tìm phòng ngủ và
thay quần áo cho giống Ruth 1 chút.

 

Lúc này em thật không giống
Ruth chút nào.

 

Anh phải đi đây!

 

Còn phải đón xe về nữa.

 

Thì đi đi.

 

Anh đã đi.

 

Anh đã nghĩ là em điên quá

 

nhưng em rất vui...

 

Giá mà anh ở lại.

 

Anh cũng ước là đã ở lại.
Bây giờ anh ước như vậy.

 

{y:inhi ước mình đã làm nhiều thứ...

 

Chúa ơi, giá mà anh đã...

 

Anh ước gì mình đã ở lại. Thật đấy.

 

Lúc em xuống nhà, anh đã đi rồi.

 

Anh đã đi ra khỏi cửa.

 

-Tai sao?
-Không biết. Anh sợ như 1 chú bé.

 

Anh thấy...mọi việc quá sức
hiểu biết của anh. Anh không biết.

 

Anh sợ?

 

Ừ.

 

Anh tưởng em hiểu điều đó chứ.

 

Anh đã trở lại đống lửa, tìm
cách quên sự mất mặt của mình.

 

-Có phải tại em nói gì không?
-Ừ.

 

Em bảo 'Thì đi đi'

 

1 cách khá là khi dễ, em biết không?

 

-Em xin lỗi.
-Không sao.

 

Joely?

 

Lần này anh ở lại xem sao?

 

Anh đã đi ra khỏi cửa.

 

Đâu còn ký ức gì nữa.

 

Vậy trở lại và từ biệt nhau đi nào.

 

Cứ như ta có chia tay nhau vậy.

 

Chào anh, Joel.

 

Anh yêu em.

 

Nhớ đến Montauk tìm em.

 

Tôi thấy cậu nói chuyện với
ai xinh lắm.

 

-Cô ấy khá dễ thương.
-Ừ, ai đấy?

 

Chỉ là...1 cô gái.

 

Ok.

 

Vậy tôi...
Tôi sẽ đi gởi xe,

 

Cảm ơn nhiều Stan. Cảm ơn.

 

Mình sẽ nói chuyện sau.

 

-Sao nhiều đồ đac thế?
-Ừ, đồ đạc của em đấy.

 

Vậy là em không trở lại? Là em,
anh cũng sẽ không trở lại.

 

-Anh thề là không biết trước chứ?
-Tôi...thề.

 

Vậy không phải anh xoá
ký ức cho em ?

 

Tất nhiên là không phải.
Chúa ơi. Không.

 

Anh cũng không hề biết em và
ông ấy đã có quan hệ?

 

Có 1 lần...hình như.

 

Anh đi đâu về và em đứng bên
xe ông ấy...

 

Anh thấy 2 người nói chuyện.

 

Anh có đưa tay vẫy...
và em đã cười thành tiếng ...

 

Lúc đó trông em thế nào?

 

Rất hạnh phúc.

 

Như 1 người hạnh phúc vì
1 điều bí mật.

 

Rồi sau đó?

 

Anh đã không bao giờ còn thấy
2 người như vậy nữa...nên anh nghĩ...

 

Không biết nữa, anh đã nghĩ là
mình tưởng tượng.

 

Xe lửa đi Montauk ở Bến B.
Xin mời quý khách lên xe

 

Anh rất thương em, Mary Svevo.

 

Em biết vậy chứ?

 

Cảm ơn anh.

 

Để em vào đánh răng 1 chút.

 

Clem, em đi đâu? Anh lo lắm.

 

Anh cảm thấy như em giận anh
và anh không biết mình đã làm gì.

 

Anh có làm gì đâu?

 

Anh yêu em biết bao.

 

Anh sẽ làm tất cả để
làm cho em hạnh phúc.

 

Muốn anh làm gì, cứ nói,
anh sẽ làm ngay.

 

Sáng nay anh sẽ ghé qua
để xem em có sao không nhé?

 

Nào ta đi đi.

 

Tối qua anh vui lắm.
Thật dễ thương.

 

Lại dễ thương?

 

Đêm qua là đêm quậy nhất
trong cả cuộc đời khốn kiếp...

 

..của anh

 

Như vậy nghe hay hơn nhiều.

 

-Cái gì thế này?
-Gởi các bệnh nhân của
Bác sĩ Howard Mierzwiak.

 

-Tên tôi là Mary Svevo.
''Ta đã gặp nhau, nhưng quý vị
không nhớ tôi đâu.''

 

Tôi đã làm việc cho 1 công ty
đã được quý vị trả tiền
để xoá ký ức mình

 

Tôi đã nghĩ đây là 1 trò đùa
quá ác độc...

 

Chắc là quảng cáo?

 

Để sửa chữa điều này, tôi xin
gởi trả hồ sơ của từng người lại.

 

Tên tôi là Clementine Kruczynski.

 

Tôi đến để xoá ký ức
về Joel Barish.

 

-Cái gì vậy?
-Em không biết nữa.

 

Anh ấy chán quá. Như vậy có đủ
lý do để xoá ký ức về ai đó không?

 

Gần đây tôi đã suy nghĩ...về
con người tôi trước đây và bây giờ...

 

Hình như anh ấy đã thay đổi tôi.

 

Lúc nào cũng bực dọc, không hài
lòng với chính mình khi ở bên anh ấy.

 

Tôi không còn thích bản thân nữa.

 

Tôi cũng không thể nhìn
anh ấy được nữa.

 

Nhìn nụ cưới thảm hại...yếu đuối,
như xin lỗi đó.

 

Nét mặt như chó con bị thương
vậy, bác sĩ biết không?

 

Em làm gì vậy hả?

 

Em đâu có làm gì!

 

-Em giỡn mặt anh đó à?
-Không!

 

-Em đang giỡn mặt anh!
-Joel, không có!

 

-Rõ ràng là vậy!
-Khoan, bình tĩnh 1 chút và...

 

Patrick, xéo đi chỗ khác!

 

-Em...
-Tôi bảo xéo đi chỗ khác!

 

-Mình nói chuyện được không?
-Không! Đi đi!

 

Joel Barish.

 

-Chào Clementine.
-Chào.

 

Rất vui được gặp cô.

 

Vâng.

 

Thật sự là có ăn học...

 

Cô ấy thông minh...
nhưng không có học hành.

 

Nói chuyện với cô ấy về sách vở
không thể được, bác sĩ biết không?

 

Cô ấy thích đọc báo hơn.

 

Từ vựng cô ấy thiếu sót nhiều.

 

Đôi khi ở chỗ đông người
tôi cũng đến ngượng

 

-Xin chào.
-vì cô ấy hay phát âm

 

-Thư viện thành 'tư viện'.
-Chào.

 

Tư viện, tư viện.

 

Xem anh tìm ra gì này.

 

Clementine có tính cách
thật quyến rũ...

 

cá tính của cô ấy rất lạ, không
như những người ta thường thấy.

 

Anh vẽ em ốm nhom.

 

như 1 thiên thể lạ, đang cháy......

 

đưa ta đến 1 thế giới nào khác
mà mọi việc rất vui thú...

 

Nhưng điều mà ta cũng rất nhanh
chóng hiểu ra đó là...

 

đó là cả một mưu mô...được
dàn dựng công phu...

 

Anh xin lỗi đã la em

 

-Không sao cả.
- 1 cách nào đó thật lộ liễu...

 

-nhưng cũng khá là quyến rũ.
-Joel, em thật sự quý anh.

 

Em cũng ngượng vì đã nói xấu
anh như vậy.

 

-Để...anh tắt máy.
-Cũng...cũng công bằng thôi.

 

Con người thật của
Clementine đâu?

 

Vụ nhuộm tóc đó...thật là vớ vẩn.

 

-Anh thật sự thích tóc em.
-Cảm ơn.

 

-Anh thích tóc em thật đó.
-Cảm ơn.

 

-Thật.
-Cả thế giới đã hỗn độn lắm rồi.

 

Đổi màu tóc phải là
1 cách nổi loạn không?

 

Em uống gì?

 

Anh có whisky không?

 

Tôi không nghĩ tình dục của cô
ấy là do tình cảm

 

Đêm cuối cùng bên nhau tôi đã
thấy rất rõ điều đó.

 

Không phải chỉ là tình dục...
chỉ là 1 điều buồn thảm.

 

Xin lỗi, anh tưởng là còn nhiều.

 

Cách duy nhất Clem nghĩ ra để
làm người khác thích mình...

 

đó là ngủ với họ.

 

Hay ít nhất lấy khả năng làm tình
đó để dụ họ đến với mình

 

Cô ấy tuyệt vọng và kém tự tin
đến nỗi...

 

rốt cuộc, trước sau gì...
rồi cũng đi ngủ với mọi người thôi.

 

-Em không hề như vậy.
-Anh cũng không nghĩ vậy về em.

 

-Không bao giờ có.
-Anh biết.

 

Em thật sự buồn vì anh nói thế...
Con người em không phải thế đâu.

 

Anh xin lỗi...

 

Em xin lỗi về những
điều này. Em...về đây.

 

Em bối rối quá.
Có lẽ em không nên ở đây nữa .

 

Chào anh.

 

-Chào.
Tôi tưởng biết cô ấy rõ...

 

-Rất vui là đã biết anh.
-mà thật sự lại không biết gì cả.

 

Thật phí khi đã bỏ ngần đó
thời gian với 1 người nào đó...

 

để cuối cùng hiểu ra, đó chỉ
là 1 người lạ mặt.

 

Khoan!

 

-Gì?
-Anh không biết nữa.

 

-Cứ chờ thêm chút nữa đi.
-Joel, anh muốn gì?

 

Anh không biết. Anh chỉ muốn
em chờ ...anh thêm chút nữa.

 

-Đồng ý.
-Thật à?

 

Em không phải là 1 ý tưởng, Joel.

 

Em chỉ là 1 cô gái rắc rối muốn
tìm 1 chút bình yên.

 

Em không có gì hoàn hảo.

 

Anh không thấy gì mà không
dễ mến ở em cả.

 

-Ngay lúc này thì không.
-Nhưng rồi sẽ thế thôi.

 

...rồi anh sẽ nghĩ ngợi...và em sẽ
chán anh, và cảm thấy tù túng

 

bởi vì em rất hay như vậy.

 

Cũng được.

 

Vậy thì được.

 

-Đồng ý.
-Đồng ý.